Truyền thuyết golf của Tổng thống Eisenhower

 

“Thật khó tìm ra một người thứ hai như ông. Tầm nhìn và tình yêu golf của ông đã làm cho môn thể thao này được phổ cập rộng rãi không chỉ ở Mỹ mà cả trên toàn thế giới. Những gì golf có được hôm nay là nhờ ông. Chúng ta chịu ơn ông”. Đó là nhận xét của huyền thoại golf Arnold Palmer trong lễ vinh danh ông trở thành thành viên vĩnh viễn của Lâu Đài Danh Vọng Golf Thế Giới. 

 

Ông là Dwight David Eisenhower, Thống lĩnh tối cao Lực lượng liên quân châu Âu đánh bại Đức quốc xã trong thế chiến thứ II. Ông là Tổng thống thứ 34 của Hợp chủng quốc Hoa Kỳ, và trong suốt 8 năm đương nhiệm trên cương vị Tổng thống, ông là nhà lãnh đạo không thể phủ nhận được về cái gọi là Thế giới tự do.

 

Có người nói rằng nếu muốn xác định tiêu chuẩn để đánh giá Eisenhower, cần kết hợp tổng thống Ronald Reagan với tướng H. Norman Schwarzkopf và nhân với 10 cũng chưa chắc vượt được ông. Khẩu hiệu tranh cử của ông là “ Tôi thích Ike” dường như chẳng liên quan đến chính trị và không phải tất cả mọi người đều bỏ phiếu cho Eisenhower, nhưng ông chắc chắn là vị tổng thống chân thật nhất mà nước Mỹ từng có.

 

Thời trung học và đại học, Eisenhower chơi bóng chày và bóng bầu dục. Ông đã có thể trở thành một tuyển thủ quốc gia nếu như chấn thương đầu gối không buộc ông rời bỏ các môn thể thao yêu thích. Mãi đến năm 1927, ở tuổi 37 Eisenhower mới làm quen với golf . Và từ đó golf gắn bó với cả cuộc đời còn lại của ông, ngay cả trong thời kỳ chiến tranh khốc liệt nhất.

 

Tháng 5/1942, khi nhận nhiệm vụ Tư lệnh tối cao Liên quân tại London, Eisenhower chọn nơi ở của mình gần hố số 13 của sân golf Coombe Hill. Dù là thời chiến, mỗi sáng ông vẫn tranh thủ chơi 3-4 hố golf trước khi đi làm. Năm 1944, khi Liên quân đổ bộ lên Normandy, Eisenhower đặt chỉ huy sở trong trường học nhưng chọn nơi đặt tổng hành dinh là sân golf Guex.

 

Sáu tháng sau ngày chiến thắng, ngưỡng mộ tình yêu golf nồng nhiệt của Eisenhower, Câu lạc golf Hoàng Gia Thánh Andrew trao tặng ông danh hiệu thành viên danh dự suốt đời.

 

Nhưng câu lạc bộ Eisenhower gắn bó suốt 30 cuối đời là Augusta National (nơi tổ chức Masters - một trong bốn giải major). Ở đây Eisenhower được nhớ đến nhiều nhất như một golf thủ giỏi mà bất cứ ai cũng mong muốn được cùng chơi.

 

“Ông không bao giờ hành động như một Tổng thống”, Hord Hardin - nguyên Giám đốc điều hành Câu lạc bộ golf Augusta National - nhớ lại. “Không có nghi lễ nào hết. Trong lần phát bóng đầu tiên, chúng tôi tung 4 quả bóng và 2 quả gần nhau nhất sẽ lập thành một cặp, cách này áp dụng với tất cả mọi người”.

 

Trong suốt 8 năm làm tổng thống, Eisenhower đã tham gia hơn 800 vòng golf, trong đó có 221 vòng tại Augusta. Hơn 100 vòng golf một năm là quá nhiều đối với chuẩn của một người, và khó có một tổng thống nào khác có thể thỏa mãn bản thân mình với một mức độ như vậy. Một trong những hình ảnh quen thuộc ở những năm sau 1950 là hình ảnh Eisenhower chơi golf trên sân gạt bóng gần phòng Bầu Dục của Nhà Trắng, nơi mà Hiệp hội Golf Mỹ đã thiết kế cho ông từ tiền quyên góp của các cá nhân. Sân gạt bóng này đã trở thành khu tập golf yêu thích trong thời gian giải lao của các tổng thống Mỹ sau này.

 

Tất cả các tổng thống Mỹ đều bị chỉ trích ở một khía cạnh nào đó về việc lựa chọn sở thích cá nhân, cho dù đó là gì đi nữa. Thomas Jefferson có quá nhiều vang Pháp trong hầm rượu. Franklin Roosevelt không bao giờ hài lòng với bộ sưu tập tem của mình. Và bất cứ khi nào bạn cần Harry Truman, ông lại ở ngoài, trên du thuyền. Ike cũng bị chỉ trích nhiều về môn thể thao của ông.

 

Thực ra trong lịch sử Nhà Trắng, người chơi golf nhiều nhất không phải là Eisenhower mà là Woodrow Wilson với khoảng 1200 vòng golf. Tuy nhiên Wilson luôn luôn lẩn tránh công chúng, còn Eisenhower thì không. Eisenhower lớn lên trong một thị trấn nông thôn, và người dân Mỹ nhìn ông đơn giản như một trong số họ. Chính nhờ Eisenhower, người Mỹ không nhìn golf như của riêng giới nhà giàu rồi họ đến xem và chơi golf nhiều hơn. Trong thời gian Eisenhower làm tổng thống, số người chơi golf tăng hơn gấp hai lần, trên 6 triệu người so với con số dưới 3 triệu  đầu nhiệm kỳ của Ike.

 

Augusta không chỉ đơn thuần là câu lạc bộ golf đối với Eisenhower. Từ khi tốt nghiệp Đại học West Point năm 1915, ông bắt đầu cuộc sống di cư, là quân nhân chuyên nghiệp, sống tại 23 nơi khác nhau từ khu nhà tồi tàn dành cho sỹ quan tới biệt thự châu Âu lộng lẫy dành cho tướng năm sao. Căn phòng nhỏ của Eisenhower tại Augusta là nơi thân thuộc nhất với ông, nơi ông sống thường xuyên trong 31 năm. Đó cũng chính là trụ sở chính trị không chính thức nơi ông tranh cử chức tổng thống. Ike đến Augusta lần đầu tiên năm 1948 với tư cách là khách của William Robinson, quản lý chung và sau đó là chủ báo của tờ New York Herald Tribune.

 

Nhóm bạn gồm có Robert Woodruff, Chủ tịch hội đồng quản trị của Coca-Cola, và Ellis Slater, Chủ tịch của Frankfort Distilleries. Họ là những người ủng hộ Ike. Họ chơi golf cùng ông khi mặt trời tỏa sáng, và chia sẻ với ông khi tối tăm. Họ ủng hộ tham vọng chính trị của Eisenhower với những lời khuyên, sự làm việc chăm chỉ và cả tiền bạc. Khi Eisenhower muốn nói chuyện về chính trị, họ luôn sẵn sàng đưa ra những lời khuyên sâu sắc. Eisenhower có thể thư giãn với các bạn tại Augusta bất cứ khi ông không tìm được nơi nào khác.  

 

Năm 1950, Eisenhower trở thành nhân vật được công chúng quan tâm nhất ở Mỹ. Tổng thống Harry Truman đích thân bổ nhiệm ông vào Đảng Dân Chủ và không bao giờ tha thứ cho việc ông chạy đua vào chức tổng thống với tư cách là người Đảng Cộng Hòa. Eisenhower ở vào một vị thế chính trị khó khăn. Đó là lúc nhóm bạn và những thành viên khác của Augusta can thiệp vào. Với mạng lưới rộng, những thành viên có thế lực của Augusta có thể thảo luận về việc tranh cử của Eisenhower trên khắp đất nước. Các bạn của ông tại sân golf Augusta, không chỉ chơi golf, họ còn là cầu nối giúp ông quản lý tiền bạc và giúp đưa ông trở thành tổng thống.

 

Ở cuối nhiệm kỳ thứ 2, Ike bước vào những năm 70 tuổi đầy mệt mỏi với bệnh tim hành hạ.

 

Lần đau tim thứ hai vào tháng 11/1965 khi ông đang nhà tại Augusta. Lần này bác sỹ của Ike cho phép ông chơi golf trở lại nhưng chỉ tại sân par-3. Vào tháng 4/1968, lần thứ 3 bệnh tim tấn công. Ông được chuyển tới bệnh viện Walter Reed tại Washington DC.  Ngày 28/3/1969, với sự có mặt đầy đủ của gia đình, ông quay sang John, con trai ông và nói: “Bố muốn ra đi. Chúa cần bố” và sau đó ông về cõi vĩnh hằng.

 

Dwight D. Eisenhower đã viết nên một vở kịch toàn cầu mà ông là trung tâm trong suốt hơn 20 năm. Ông đã chỉ huy quân đội giành chiến thắng tại châu Âu. Ông giữ chức Tổng thống trong hai nhiệm kỳ trong suốt những năm thảm khốc của Chiến tranh lạnh.

 

Qua tất cả những điều trên, theo bạn đâu là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của ông? Thật đơn giản. Ngày 6/2/1968, ông chơi golf tại Câu lạc bộ Seven Lakes Country ở Palm Springs, khi ông tiến đến hố thứ 13, par-3, 104 yard, ông đã dùng gậy sắt số 9 để đưa bóng vào ngay hố. Lần đầu tiên và duy nhất trong đời hole-in-one. Ông nói đó là điều thích thú nhất cuộc đời.

(theo vnexpress.net)